Tôi muốn "bỏ của chạy lấy người" sau khi cưới chồng bạn thân
Tôi từng rất hận khi bị bạn thân cướp mất người yêu. Suốt nhiều năm, tôi tự nhủ sẽ làm mọi cách để cướp lại người đàn ông đó.
Nếu ai từng bị người yêu và bạn thân phản bội như tôi thì mới thấu hiểu được nỗi đau đớn thế nào. Tôi từng khóc lên khóc xuống, tưởng muốn từ bỏ cuộc sống bởi bị cô bạn thân nhất của mình cướp người yêu. Đau đớn hơn, người đàn ông mà tôi tin tưởng lại là kẻ lừa dối tôi trước.
Sau nhiều lần 3 người cùng nhau đi ăn, tôi chẳng hiểu họ đã có cảm tình với nhau từ khi nào. Tôi thừa nhận, ngày ấy mình quá dại vì đi đâu cũng kéo theo cô bạn thân đi cùng. Trong khi về ngoại hình, tôi thua xa cô ấy. Tài ăn nói của cô ấy cũng hơn tôi.
Sau này, cô ấy là người chủ động nhờ sự giúp đỡ của bạn trai tôi. Tôi cũng vui vẻ vì cho rằng đã là bạn thân của tôi, anh nên giúp đỡ nhiệt tình.
Và rồi họ lén lút sau lưng tôi. Lần họ đến bên nhau chính là lần cô ta bị người bạn trai cũ ruồng bỏ. Cô ta khóc lóc với tôi rồi cũng khóc lóc với bạn trai tôi. Cô ta còn nhờ bạn trai tôi chở đi chơi để giải khuây. Và rồi cứ thế, họ lén lút yêu nhau.
Tôi từng đau khổ đến tuyệt vọng khi bị hai người thân yêu nhất phản bội. May khi đó có bạn bè ở bên động viên, mang lại niềm vui nên tôi mới vực dậy lại được tinh thần. Tôi tự nhủ phải làm cho họ sáng mắt ra, cho họ phải trả giá.
Bẵng đi 5 năm, tôi biết họ đã cưới nhau và có con, còn tôi vẫn độc thân. Tôi giờ khác xưa, xinh đẹp, có tiền, có công việc tốt và cũng rất nhiều đàn ông theo đuổi. Nhưng vì hận mối tình đầu, tôi không đón nhận tình cảm của ai. Tôi tìm mọi cách tiếp cận bạn trai cũ, với hy vọng sẽ cướp anh ta khỏi người bạn thân của mình.
Người ta nói "tình cũ không rủ cũng đến" chẳng sai chút nào. Vẫn còn số điện thoại, vẫn còn Facebook của người ấy nên tôi chủ động nhắn tin liên lạc. Thật không ngờ, anh ta cũng đồng ý. Lần gặp lại, tim tôi run lên. Tôi hiểu mình vẫn còn tình cảm nhưng cố to ra bình tĩnh và coi nhau là bạn.
Hai người nói chuyện vui vẻ, thoải mái. Tôi tâm sự về chuyện mình còn độc thân. Anh ta cũng tâm sự về chuyện gia đình của mình và có vẻ hơi nuối tiếc tôi. Từ hôm đó, tôi nói rất nhiều về quá khứ, tâm sự chuyện công việc, cuộc sống, chủ động hẹn hò. Lâu dần, tôi trở thành tình nhân của người yêu cũ.
Chúng tôi lại yêu nhau như ngày đầu và rồi… chuyện gì đến cũng đến. Vợ anh ta bắt ghen tôi. Thật là cảnh tượng trái ngang khi cả hai đối diện nhau trong hoàn cảnh đó. Tôi trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác nhưng mấy ai biết, anh ta chính là người yêu cũ của tôi, là kẻ bị cô ta cướp mất.
Tôi kiên quyết làm mọi cách quyến rũ tình cũ, yêu cầu anh ta ly hôn vợ để cưới tôi. Sau vài tháng suy nghĩ, anh ta quyết định chọn tôi. Tôi vui sướng vì cuối cùng, mình đã có được người đàn ông của mình và cũng cướp thành công người đàn ông của cô bạn thân. Tôi đã định trả thù họ nhưng giờ, chỉ có cô bạn thân là kẻ chịu trận, còn người chồng của tôi lại lấy được cả hai người vợ.
Những tưởng như vậy mình sẽ vui vì trả thù được người bạn thân nhưng tôi đâu ngờ, sau một năm chung sống với người đàn ông mình khao khát có được, mọi sự lại không như tôi nghĩ. Anh ta lười biếng, đi tối về sớm, không động đến bất cứ việc gì.
Không chỉ vậy, anh ta còn cờ bạc, rượu chè, tiền không đưa cho vợ. Tôi một mình gồng gánh chi tiêu, việc lớn việc nhỏ. Lúc hỏi tiền, anh ta mặt nặng mày nhẹ.
Điều tồi tệ hơn cả là khi tôi ý kiến, anh ta còn trơ mặt lên mà nói: "Cô yêu tôi đến mức tôi là chồng của người khác mà cô cũng không tha. Vậy thì cô còn ý kiến gì, có được tôi rồi phải vui chứ".
Đúng là tôi ngu dại khi dành cả thành xuân để yêu, để hận và để… cướp người đàn ông đó về tay mình. Tôi đã thất bại một lần và giờ lại thất bại thêm lần nữa. Lẽ ra, anh ta mới là kẻ đáng bị trừng trị chứ không phải tôi hay người bạn thân kia.
Cứ nghĩ, giờ này có thể cô ta đang cười vì đã đẩy được "của nợ" đi mà tôi lại ấm ức trong lòng. Không lẽ tôi viết đơn ly hôn? Vậy thì thật ê chề!