Đến tận nhà tình địch đánh ghen, tôi hụt hẫng ra về khi nghe chồng trách móc một câu
Tôi là người đi đánh ghen, vậy mà phải đón nhận thất bại sau câu nói của chồng.
Tôi và chồng tâm đầu ý hợp, cả hai luôn gắn bó, yêu thương nhau. Dù rằng cuộc sống có lúc này, lúc kia nhưng chúng tôi đặt gia đình lên hàng đầu nên dễ bề giải quyết mọi chuyện theo hướng tích cực nhất. Nhờ vậy mà không khí gia đình luôn thoải mái, bình an. Tôi thấy rằng mình đã gặp được người đàn ông của đời mình, không hối hận với quyết định của mình.
Chồng tôi khá bận với công việc, tôi cũng vậy, nhưng may mắn cho tôi là ở gần nhà bố mẹ chồng nên nhờ vả ông bà khá nhiều. Mỗi khi công việc nhiều, không kịp về đón con là tôi nhờ bố mẹ chồng đón hộ. Ông bà đón cháu về nhà, tắm rửa sạch sẽ, cho ăn uống đầy đủ, tôi xong việc chỉ qua đón con về nhà. Nên tính ra, dẫu bận nhưng cũng khá an nhàn là vì như vậy.
Bố mẹ chồng tôi rất dễ tính, ông bà đều về hưu nên thời gian cũng rảnh, nên hay qua nhà giúp tôi rất nhiều. Hai con của tôi cũng rất quý ông bà, ở nhà ông bà không biết chán, cuối tuần còn đòi ông bà sang chơi nữa. Tôi may mắn, tự hào vì có bố mẹ chồng tâm lý, thương yêu con cháu hết mực như vậy. Chưa bao giờ phàn nàn, nhờ vả, sai bao gì con dâu.
Nhưng bất ngờ đã đến với tôi, phát hiện ra chồng có bồ. Anh ta lén lút với người phụ nữ khác, còn bỏ tiền ra để thuê nhà cho bồ được sống thoải mái và họ thường xuyên bên nhau nơi đó. Biết được chồng có bồ, tôi sốc lắm, tôi không hiểu sao chồng lại thay đổi như vậy. Tôi là người có nhan sắc, có học thức và công việc ổn định, không hiểu chồng lại đổ đốn một cách khó tin.
Cố gắng để nói chuyện với chồng, cứu vãn cuộc hôn nhân nhưng chồng không hợp tác. Anh ta lẳng lặng, không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ im lặng mặc cho vợ khóc lóc, trách móc. Bất đắc dĩ, tôi phải tìm hiểu về ả bồ của chồng tôi cũng như tìm ra địa chỉ của cô ta. Tôi cất công đến tận nơi để đánh ghen, định dạy dỗ cho cô ta một bài học cái tội phá nát hạnh phúc của người khác.
Đúng lúc chồng tôi cũng có mặt ở đó, anh ta thản nhiên như không phải là người đã gây ra tội lỗi. Tôi vừa khóc, vừa than trách chồng vô tâm, phản bội vợ con. Trách ả nhân tình của chồng, một người nhìn chẳng có gì nổi trội, thậm chí kém sắc hơn tôi rất nhiều, cô ta đang tâm phá hoại hạnh phúc của người khác. Cô ta sợ hãi nép sau lưng chồng tôi, nhìn chồng che chở cho cô ta, tôi càng thêm đau khổ.
Tôi vừa dứt lời, chồng tôi quay sang trách ngược vợ: "Tôi biết, ngoại tình là tôi sai, tôi không có ly do gì để bao biện, muốn thì cô cứ làm thủ tục ly hôn, tôi sẽ đồng ý. Nhưng tiện đây tôi cũng nói luôn, cô cũng xem lại bản thân mình đi, ngày nào cũng tận khuya mới về, bỏ bê chồng con, phó mặc cho bố mẹ chồng làm thay. Tôi chán nản, tôi cần chỗ để san sẻ, được yêu thương và chăm sóc vậy thôi".
Trở về nhà như một kẻ thất bại, đi đánh ghen mà người hả hê, thắng lợi lại là nhân tình của chồng tôi. Tôi chỉ biết đóng chặt cửa phòng mà khóc, vật vã, đau khổ. Tôi tự trách bản thân, một phần trách nhiệm cũng là do tôi mà ra. Thương con, bao ngày qua quen thuộc bên nhà ông bà nội, thậm chí có những đêm tôi ngủ lại công ty để làm việc. Tôi cứ tưởng kiếm được nhiều tiền sau này các con sẽ đỡ khổ, nào ngờ lại thành ra thế này.
Bây giờ tôi đã không còn nghĩ đến ly hôn nữa, mặc dù trước đó tôi đã muốn chia tay. Tôi có nên tìm cách kéo chồng về gia đình, để cuộc sống trở về êm ấm như trước đây? Tôi có nên tha thứ cho lỗi lầm của chồng? Hãy cho tôi lời khuyên!