Bát bún riêu lênh đênh sóng nước
Người ta vẫn nói câu “ăn một bát cháo, chạy ba quãng đồng” để diễn tả nỗi thống khổ vì ăn uống. Nhưng nếu mà cháo ngon thì có phải chạy ba mươi quãng đồng cũng được. Cũng như khi lênh đênh trên sóng nước Cần Thơ, con đò cứ lộn đi lộn lại khắp chợ nổi Cái Răng để tìm một bát bún riêu ăn sáng bán trên một cánh ghe màu hồng.

Ghe hồng bán đồ ăn sáng của đôi vợ chồng Quốc - Linh đã trở thành biểu tượng cho ẩm thực của chợ nổi Cái Răng (Cần Thơ). Ảnh: Kỳ Lâm
Cánh ghe hồng đó rất độc đáo và nổi tiếng, đến nỗi có thể trở thành biểu tượng cho ẩm thực trên sóng nước của chợ nổi Cái Răng (thành phố Cần Thơ). Trên chợ nổi này có biết bao con đò, tàu thuyền, ca nô, vỏ lãi thế nhưng chúng chỉ mang những màu lạnh như nâu, xám, đen, trắng, xanh nước biển, chứ đâu khoác sắc hồng chói mắt.
Nhưng con ghe này hồng rực từ đầu đến đuôi, từ trong ra ngoài, nội thất hay ngoại thất chỉ một màu hồng. Ngay cả chủ nhân của nó, một cặp vợ chồng vạm vỡ rất xứng lứa vừa đôi, cũng vận áo hồng, đội mũ hồng. Còn cánh nhân viên phục vụ lo chuyện xếp ghe (chứ không phải xe cộ) và bưng bê, cũng áo phông hồng in tên ông bà chủ Nguyễn Thị Ngọc Linh và Ngô Bảo Quốc.
Màu hồng đó là một chiêu quảng cáo tài tình. Trong lúc các ghe đò khác chỉ ưa màu trầm cho bền thì lại sơn màu hồng cho ghe của mình để tạo sự chú ý của người khác, dẫn dụ người hiếu kỳ đến ghe của mình để ăn bún riêu, bún bò, bánh canh.
Thay vì trưng biển lớn kiểu “bún riêu ngon nhứt chợ Cái Răng”, hay phát loa, đánh phèng la oang oang kiểu “Sơn Đông mãi võ” thì chủ ghe chỉ cần chọn một màu nổi bật chẳng giống ai, đó là một lựa chọn hình thức quảng cáo sản phẩm của mình.
Ấy thế mà thành công “gực gỡ”, có nghĩa là rực rỡ theo kiểu nói của người nơi đây. Màu hồng của con ghe nổi bật như phượng hoàng giữa bầy gà, tạo nên sự tò mò và sức hút kỳ lạ với tất cả những ai lần đầu nhìn thấy. Họ tò mò ghé ghe hồng xem bán gì, để rồi phát hiện ra một tô bún riêu, bánh canh ngon bá cháy “con bọ chét”.
Tiếng lành đồn xa, tiếng ngon còn đồn xa hơn, bởi người đến kẻ đi kể lại chuyện ghe hồng khi “tám chuyện” ngoài đời hay kể về chuyến đi thăm thú xứ Tây Đô trên mạng xã hội. Thế rồi, ghe hồng thành hiện tượng được “viral - lan truyền” mạnh mẽ, khiến vài chục tô bún mỗi phiên bán sáng thành hàng trăm tô bún.
Không những thế, vì chuyện làm ăn tốt này mà chợ nổi Cái Răng bắt đầu xuất hiện nhiều chiếc ghe bán ăn sáng sơn màu hồng y chang, thậm chí bán cà phê, trà tắc cũng sơn màu hồng. Đó là những chiếc ghe hồng bản nhái chứ không phải hàng “authentic” xịn xò, nguyên bản.
Nhưng cũng có sao đâu, màu hồng không phải màu độc quyền của ghe Quốc - Linh, để đến nỗi hễ ghe khác sơn màu hồng là la lên “vi phạm bản quyền”. Vả lại, trong một phiên chợ nổi Cái Răng, khách đông nườm nượp, một ghe phục vụ sao hết mà phải “sân si, so đo”, lộc ai người đó hưởng, ghe nào cũng đông là cả làng cùng vui.
Vậy nên, lộc sông nước cứ thoải mái chia đều cho mọi người. Tuy nhiên, người ta cũng biết đâu là ghe hồng xịn, đâu là ghe hồng “replica”, tức bản sao. Con ghe hồng của câu chuyện này luôn neo ở một chỗ cố định, cách xa các ghe hồng ăn theo, để đón khách.
Cứ hàng sáng là xung quanh ghe hồng lại đông nườm nượp khách đến ăn bún riêu, bún bò, bánh canh. Có một điểm khác biệt khi ăn bún riêu ở trên sông nước so với trên cạn. Do trên sông nên chỉ có tối đa 2 ghe cặp mạn cùng một thời điểm để ăn sáng, còn các ghe khác cặp mạn ghe đang ăn sáng để chờ đến lượt.
Khách cũng không thể nào di chuyển sang ghe hồng để gọi món được, mà phải ngồi yên tại chỗ trên ghe của mình rồi đọc món cho hướng dẫn viên đoàn mình hoặc nhân viên của ghe hồng sang ghi món, rồi lại tiếp tục ngồi yên đợi món ăn bưng đến.
Đâm ra việc ăn cũng nhàn, chỉ việc ngồi yên ngắm nhìn, chụp ảnh ghe hồng, chụp bà chủ ghe, chụp cảnh làm bún hay bưng bê, rồi chụp bát bún, selfie rồi đăng lên mạng. Không ai làm phiền ai cả, không ai cảm thấy bực mình, nhưng mà ăn xong rồi thì nhanh chóng lui ghe để nhường chỗ cho ghe khác.
Tôi để ý thấy rằng khách ăn sáng của ghe hồng 100% là khách du lịch, hướng dẫn viên và cánh tài công lái tàu du lịch. Lấy đồ ăn sáng xong, nếu ghe vội thì cứ việc lên đường, không cần phải trả bát, trả tiền ngay, để tí nữa bác tài công trả khách xong rồi quay lại, hoặc chở đoàn khách mới, trả cũng được.
Tô bún riêu trên sông nước cũng khác trên cạn. Cho dù vẫn phải đủ thành phần nhưng mà không bao giờ để tô bún đầy có ngọn, mà phải chừa phần “sóng sánh”. Mặt khác, nước lèo cũng không nóng bỏng mà chỉ đủ nóng để người ta bưng bê hay cầm dễ dàng.
Ngoài ra, các thành phần phụ như rau sống, rau thơm, tương đỏ, tương đen, gia vị thêm nếm cũng không đầy đủ như trên bờ. Nhưng không có ai phàn nàn về điều đó rồi đem bóc phốt trên mạng. Tất cả đều hiểu giá trị của tô bún riêu trên sông nước là như thế nào, nằm ở đâu, thỏa mãn được nhu cầu gì?
Thế nên, ban đầu sơn ghe hồng chỉ để tạo sự chú ý của người qua lại trên sông, nhưng rồi, ghe hồng trở thành điểm check-in buộc phải ghé của người du ngoạn chợ nổi Cái Răng và rồi trở thành nơi trải nghiệm thú ăn sáng theo kiểu lắc lư, tròng trành và tiếng động cơ nổ pành pành của mô-tơ.
Vươn lên sau đại dịch COVID-19, ghe hồng của đôi vợ chồng Quốc - Linh là biểu tượng cho việc tìm "cơ trong nguy" và dám khác biệt để thành công. Họ bán đồ ăn sáng ở chợ nổi này đã nhiều năm, nhưng chỉ từ khi dám sơn màu hồng, lượng khách mới tăng đột biến, đem lại mức thu nhập ổn định và tạo thành xu hướng, điểm nhấn cho chợ nổi Cái Răng.
Hằng ngày, đôi vợ chồng “đồng chất đồng màu hồng” phải thức dậy từ 2 giờ sáng để chuẩn bị nấu bún, đến 4 giờ sáng sẽ neo ghe tại chợ nổi để phục vụ khách hàng. 100 tô, rồi 200 tô và 500 tô mỗi ngày lý giải lý do tại sao ghe hồng ngày càng đông nhân viên và khách khứa. Vợ cứ mải miết làm bún, chồng chăm chú tính tiền, đúng kiểu “thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn”.







