Quốc Trường: "Xây xong nhà, tôi sẵn sàng làm đám cưới"
Nam diễn viên quê Cần Thơ cho biết sau 13 năm lên TP.HCM lập nghiệp, anh đã có được thành quả nhất định. Quốc Trường tự thấy anh may mắn.
Quốc Trường đến buổi phỏng vấn sau khi đã đưa cha mẹ dùng bữa sáng và uống cà phê. Đây là thói quen nhiều năm của nam diễn viên mỗi khi cha mẹ anh lên TP.HCM với con trai. Và bao giờ cũng thế, dù bận rộn, anh vẫn tranh thủ tự lái xe về Cần Thơ, đón cha mẹ lên TP.HCM hoặc ngược lại. Theo Quốc Trường, những việc này có thể giao cho nhân viên song anh luôn muốn tự làm. Đối với nam diễn viên, thời gian được ở bên cha mẹ luôn mang lại cho anh cảm giác bình yên, hạnh phúc. Anh thừa nhận cha mẹ cũng là động lực để mình phấn đấu và cố gắng hơn trong sự nghiệp.
Cát-xê của diễn viên Việt không đủ sống
Minh Hằng và một số nghệ sĩ đã trở thành nhà sản xuất, đầu tư phim khi có thành quả về kinh doanh. Quốc Trường thì sao?
Câu hỏi này xoáy vào nỗi lòng của tôi. Tôi cảm thấy nghề diễn viên không đủ sống, chỉ ngôi sao mới đủ sống. Nhưng thật sự một ngôi sao sẽ không giàu. Giàu ở đây là so sánh với mức thu nhập trung bình của người dân, còn không thể so với giới doanh nghiệp thành công.
Mơ ước của tôi là được góp sức vào sự phát triển của nền điện ảnh nước nhà.
Tôi đóng phim từ xưa và nhận cát-xê vô cùng thấp. Những ngày đầu đi quay phim, tôi chỉ dám ăn một đĩa cơm 25 nghìn đồng, ngồi ăn cùng với những người làm thợ hồ. Lúc đó, tôi đã đóng được 5 vai chính rồi. Khán giả ngồi ăn chung, nhận ra tôi đóng phim và hỏi: Diễn viên mà ăn cơm ở đây à. Tôi trả lời: Em đóng phim nhưng nghèo lắm. Cát-xê chỉ cao hơn công nhân mà thôi.
Tôi thầm nghĩ sau này nếu giàu có, tôi sẽ làm phim, sẽ trả lương cao cho diễn viên, đầu tư chỗ ăn ngủ cho đồng nghiệp. Tôi muốn mua xe buýt, cải tạo thành những ngôi nhà di động cho diễn viên nghỉ ngơi. Kể cả diễn viên quần chúng cũng cần có chỗ nghỉ ngơi tử tế, chứ không phải chịu cảnh ngồi lê lết như bây giờ.
Tôi làm phim xác định không cần lãi quá nhiều. Nếu lãi 50 tỷ, tôi chỉ cần giữ lại 5 tỷ để duy trì công ty, 45 tỷ để chi trả và lo chi phí đời sống cho diễn viên, nhân viên đoàn phim. Đi quay, tôi đau lòng khi chứng kiến nhiều diễn viên lớn tuổi như cha chú mình phải ngồi lê lết chờ đợi. Điện ảnh Việt cần thay đổi, cải thiện môi trường làm việc cho diễn viên, nhân viên.
Người ta làm phim để mong giàu có nhưng tôi muốn cho anh em, đồng nghiệp giàu. Quốc Trường giàu ở lĩnh vực khác được rồi. Hy vọng đến năm 40 tuổi, tôi có đủ điều kiện để chơi hết mình với mơ ước đó.
Ở Hong Kong, có anh Cố Thiên Lạc là người tôi ngưỡng mộ. Dù nền điện ảnh xuống, anh vẫn cố gắng trụ và làm mọi việc để hỗ trợ.
Ở mảng phim điện ảnh, khán giả vẫn mong chờ anh có thêm các vai diễn đột phá. Trở thành nhà sản xuất cũng là một cách để anh thỏa sức với những vai mình thích?
Không, tới lúc đó, có vai nào hợp thì tôi đóng, chứ không tham. Nếu cứ đầu tư phim nào, đóng phim đó, người ta thấy mình tham lam. Nếu người có số nổi tiếng, đóng ít phim vẫn nổi, không cần bào nhiều. Lúc đó, tôi có đóng vai nhỏ cũng được. Mục tiêu lớn của tôi là góp phần phát triển nền điện ảnh nước nhà.
Có ai kinh doanh mà không cần lợi nhuận đâu anh?
Người ta sống bằng tiền đầu tư phim sẽ phải tính toán lợi nhuận. Nhưng tôi xác định làm phim vì cống hiến thì sẽ không tính toán. Khi ấy, sản xuất phim sẽ là ván bài của Quốc Trường. Nếu thắng, tôi chia tiền cho anh em. Nếu thua, tôi đổ tiền từ kinh doanh sang. Một ngày, chúng ta cũng chỉ ăn có ba bữa, ngủ trên một cái giường, ở trong một nhà, lái một chiếc xe hơi thôi. Mua nhiều tài sản làm gì? Tiền nhiều quá cho con hưởng. Mà như thế dễ làm hư con. Tiền chỉ nên biếu cha mẹ và người xung quanh mà thôi.
Thị trường phim Việt theo nhận định của anh thế nào?
Tôi thấy thị trường phim Việt đang phát triển. Từ đó kéo theo nhu cầu giải trí tăng cao. Khán giả Việt xem phim ngày càng văn minh, khó tính. Khán giả càng khó tính nền điện ảnh càng phát triển. Chúng tôi cũng mong các nhà làm phim có nhiều cơ hội sáng tạo hơn nữa. Nếu Hàn Quốc không thoải mái, cởi mở làm sao tạo ra những bộ phim chấn động dư luận, giành giải Oscar.
Sẽ không để lại tài sản cho con
Nhìn lại thành quả đạt được, Quốc Trường nghĩ mình thành công vì những lý do gì?
Tất cả đều xuất phát từ may mắn, cũng có thể do tôi có nhiều phước phần nên thường đưa ra những quyết định đúng đắn. Tôi cũng cảm thấy mình chưa đủ giỏi, diễn chưa bằng người này, làm doanh nghiệp chưa bằng người khác, đẹp trai cũng không bằng nhiều người. Vậy có thể nói những gì tôi có được ngày hôm nay là do may mắn. May mắn đến từ bên trong, từ những điều nhỏ do chính chúng ta tạo nên. Chẳng hạn như biết khiêm nhường, nhớ ơn, chào hỏi người lớn. Có những người giỏi hơn mình nhưng cơ hội không tới. Còn tôi may mắn làm đâu dính đó.
Đâu là những quyết định khiến anh tự hào?
Đó đều là những quyết định cho đi. Trước mỗi quyết định, tôi đều tự hỏi: có làm ảnh hưởng đến khách hàng, đối tác, nhân viên của mình không? Mình có đang nói dối bản thân không? Phương châm của tôi là tuyển người giỏi, trả lương cao mà không sợ tốn tiền, miễn không lỗ là được. Điều này không phải lý tưởng mà phù hợp với tình hình của doanh nghiệp. Nếu mình cho đi trước đó, khi công ty khó khăn, nhân viên sẽ hỗ trợ lại mình.
Trong doanh nghiệp, quản trị con người là khó nhất. Nhân viên vui, thích thú trong công việc, họ sẽ giúp công ty phát triển hơn. Mình ôm lợi nhuận nhiều quá đâu để làm gì. Tiền nhiều để dành cho con chỉ làm hư chúng mà thôi. Sau này, tôi sẽ không để lại gia sản cho con.
Từ đâu anh có suy nghĩ đó?
Sau này, nếu có con, tôi sẽ nói trước với chúng cứ chuẩn bị tâm lý không được một đồng nào trong gia đình. Không có hứa hẹn cho tài sản, con mới tự lập, trưởng thành. Tôi xác định điều mình để lại cho con cái là sự uy tín của bản thân trong xã hội. Tôi thấy nhiều người giàu có, để lại nhiều tiền cho con và chúng đều dễ hư. Nhiều cha mẹ Việt không dám ăn, để dành hết tiền cho con. Nếu con nhỏ không có sự cố gắng, học cách đắc nhân tâm thì khó bản lĩnh trong cuộc sống. Tuy nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ.
Mua được nhà ở TP.HCM sau 13 năm
Mới hoàn thành căn biệt thự rộng hơn 300 m2 ở TP.HCM. Đó là thành quả anh làm việc trong bao lâu?
Tôi cũng không nhớ, có lẽ cũng vài năm gần đây. Mọi thứ diễn ra là do duyên, tôi mua hụt căn chung cư ở trung tâm, nên mới có cơ duyên gặp được miếng đất hiện tại. Nghĩ lại, tôi thấy mình may mắn vì có cơ hội mua được mảnh đất ưng ý. Ở nhà đất rộng rãi bao giờ cũng thích hơn.
Căn biệt thự này có ý nghĩa gì với anh?
Nó đánh dấu tôi chính thức có căn nhà riêng cho bản thân sau 13 năm khăn gói lên TP.HCM lập nghiệp. Căn nhà thật sự ý nghĩa, mang dấu ấn cá nhân. Nơi đây mang lại cảm giác bình yên cho tôi sau những áp lực công việc. Có thể đây cũng là tổ ấm tương lai của tôi.
Căn nhà ở Cần Thơ, anh xây tặng ba mẹ cũng rộng vài trăm m2. Sở thích của anh là sắm đất rộng, nhà lớn?
Vâng, đó cũng là sở thích chung mọi người mà. Khi có đủ điều kiện, ai cũng muốn có nhà rộng rải thoải mái và phong thủy tốt. Tôi cũng không ngoại lệ.
Một mình sống trong căn nhà rộng, anh có cảm thấy cô đơn?
Nhiều lúc tôi thích một mình nhưng sợ cô đơn. Ở một mình thời gian lâu quá cũng cô đơn chứ. Nhưng đành chấp nhận bởi cô đơn cũng có cái hay riêng của nó. Hơn nữa, tranh thủ hưởng thụ cuộc sống cô đơn, biết đâu mai mốt bị tiếng sét ái tình, tôi lại bận rộn.
Có thể nói cuộc sống hiện tại của tôi bình an, hạnh phúc, cũng khá nhàn.
Xây nhà mới, hẳn Quốc Trường cũng sẵn sàng cho một đám cưới?
Đúng thế. Xây xong nhà, tôi sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân. Tôi đang hào hứng và chờ đợi tình duyên ập đến.
Nhưng thật sự, khi đã có mọi thứ trong tay, việc chọn lựa người yêu của anh dễ và khó thế nào?
Tôi nghĩ đến tuổi 35 thì không còn quy chuẩn nào cho tình yêu nữa, vì đắng cay, ngọt bùi nào cũng đã trải qua hết rồi. Cho nên, bây giờ, ai làm tôi rung động người đó sẽ là vợ tôi. Tất nhiên người đó phải có lòng nhân hậu và bao dung.
Mối quan hệ của anh và Midu hay Bảo Anh đều rất tốt. Fan cũng thường xuyên đẩy thuyền cho anh và họ. Hình như anh cũng bị rung động trước họ?
Tôi đã từng rung động trước họ đấy. Họ đều là những người phụ nữ mà tôi nghĩ ai tiếp xúc cũng sẽ rung động thôi. Cả hai đều đẹp, giỏi lại sâu sắc.
Thật sự thì người yêu cùng nghề hay không đều tốt. Nếu yêu, cả hai vẫn có thể dành thời gian cho nhau, chỉ sợ tình yêu chưa đủ lớn để vì nhau mà lược bớt thời gian cá nhân cũng như công việc mà thôi.