"Có khán giả đã đi xem phim Mưa đỏ 10 lần, tôi vô cùng xúc động"
Lê Hoàng Long trong vai đặc công Sen của "Mưa đỏ" chia sẻ về kỷ niệm đặc biệt trên phim trường và những ngày giao lưu với khán giả.
Khán giả yêu cầu tái hiện lại tiếng hú trong phim
Một cảnh của vai Sen trong “Mưa đỏ“. Ảnh: Galaxy
- Những ngày đi cinetour (giao lưu với khán giả tại rạp) cùng đoàn phim, cảm xúc của anh như thế nào?
- Tôi thật sự rất hạnh phúc. Được gặp gỡ khán giả khắp nơi, nhận được tình cảm yêu thương dành cho "Mưa đỏ" cũng như toàn bộ ê-kíp, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn. Đặc biệt, sự hỗ trợ nhiệt tình của người dân Quảng Trị cùng các ban ngành địa phương đã giúp bộ phim có được những thước phim đẹp và xúc động.
Có khán giả còn chia sẻ đã đi xem phim tới 10 lần, điều đó khiến tôi cảm động vô cùng. Ngay cả bản thân tôi, đến giờ cũng chưa xem được nhiều lần tới vậy. Tôi muốn có thêm thời gian để tiếp tục chiêm nghiệm những thông điệp mà đạo diễn gửi gắm.
- Kỷ niệm nào khiến anh đặc biệt ấn tượng trong những chuyến cinetour vừa qua?
- Điều đặc biệt là ở rạp chiếu nào khán giả cũng mong tôi tái hiện “tiếng hú” trong phim. Tôi biết đó là sự yêu mến và nhớ đến nhân vật đặc công Sen, nên nhiều lúc cũng chiều lòng khán giả, nhưng tôi thường nói rõ rằng tiếng hú trong phim mang ý đồ và thông điệp nghệ thuật. Đó là một kỷ niệm rất đáng nhớ.
- Khi “cơn sốt” của bộ phim “Mưa đỏ” đang càn quét phòng vé, tên tuổi các diễn viên cũng tăng theo. Bản thân anh có bị choáng ngợp, bất ngờ khi “bỗng nhiên được nổi tiếng” nhờ vai diễn trong bộ phim số 1 lịch sử phòng vé Việt?
- Choáng ngợp và bất ngờ là có. Nhưng trên hết, tôi nghĩ "Mưa đỏ" xứng đáng với thành công này, vì những cảm xúc mà phim mang đến.
Thành công của phim mang lại niềm hạnh phúc cho cả ê-kíp, nhưng đồng thời cũng là món quà tri ân gửi đến những người lính đã hy sinh vì Tổ quốc.
Tôi xem đây là một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp, và cũng là động lực để tiếp tục tham gia những tác phẩm lịch sử sau này.
- Anh từng chia sẻ phải làm công tác tư tưởng cho bà xã để có thể vắng nhà tới cả nửa năm đi quay "Mưa đỏ". Vậy giờ khi bộ phim đã rất thành công, bà xã có nói điều gì về việc “may là hồi đó anh quyết định đi đóng phim” không?
- Thực ra, bất kỳ người vợ nào cũng mong chồng luôn ở bên để chia sẻ khó khăn, chăm sóc con cái. Khoảng thời gian tôi vắng nhà, vợ tôi phải chịu nhiều vất vả. Nhưng khi phim thành công, niềm vui ấy cũng là của cả gia đình. Tôi nghĩ, người hạnh phúc nhất chính là mẹ, vợ và con - những người luôn ở bên cạnh và ủng hộ tôi.
Tôi lặng người khi gặp những thương binh tham gia trong phim
Lê Hoàng Long từng chia sẻ anh bị ám ảnh vì vai Sen. Ảnh: Galaxy
- Vai đặc công Sen được đạo diễn Đặng Thái Huyền nhận xét là vai khiến nữ đạo diễn ám ảnh nhất. Anh lấy chất liệu từ đâu để hóa thân vào Sen?
- Đây là một thử thách rất lớn. Ban đầu kịch bản viết Sen là người trong Nam, nhưng sau đó đạo diễn điều chỉnh để phù hợp với chất giọng của tôi. Để nhập vai, tôi nghiên cứu nhiều tài liệu về đặc công, trò chuyện với cựu chiến binh, lắng nghe họ chia sẻ.
Tôi tự xây dựng tiểu sử cho nhân vật: xuất thân, hoàn cảnh gia đình, lý do ra trận… để khi vào vai, mọi chi tiết đều hợp lý và trọn vẹn. May mắn là đạo diễn tin tưởng tuyệt đối và sau khi xem casting, chị nói rằng không ai có thể đảm nhận vai này ngoài tôi. Đó là điều tôi rất biết ơn.
- Ngoài những ấn tượng về phim trường, anh cảm nhận như thế nào về những người lính bước từ đời thường vào bộ phim "Mưa đỏ"?
- Tôi không phải lính, chỉ là con trai của một người lính. Nhưng nhờ cơ duyên nghề nghiệp, tôi từng có cơ hội sinh hoạt cùng trung đoàn, được tiếp xúc với đời sống quân ngũ nên hiểu phần nào gian khổ của họ. Khi làm "Mưa đỏ", tôi còn gặp những người lính đặc công thật, được họ hướng dẫn, tập luyện bơi sông… Có lần, các anh còn tưởng tôi là lính thật. Những trải nghiệm đó khiến tôi thêm trân trọng sự hy sinh của thế hệ cha anh.
- Khi gặp những thương binh ở Quảng Trị tham gia trong đoàn phim, cảm xúc của anh lúc đó thế nào?
- Đó là khoảnh khắc khiến tôi lặng người. Ban đầu tôi tưởng họ chỉ là diễn viên quần chúng hóa trang, nhưng hóa ra họ là những cựu chiến binh từng chiến đấu ở Thành cổ Quảng Trị. Tôi thật sự không biết nói gì ngoài lời cảm ơn và chúc sức khỏe. Câu chuyện các bác kể về những ngày tháng “không sợ chết, vẫn vô tư vui đùa” khiến tôi nhớ mãi.
Họ giúp tôi hiểu rằng mình đang may mắn đến mức nào khi được sống trong hòa bình, và càng phải trân trọng giá trị ấy.