Đắng lòng khi biết kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình lại có sự trợ giúp từ mẹ chồng
Tôi không thể ngờ, mẹ chồng tôi không ngăn cản con trai làm việc sai trái còn trợ giúp, bao che.
Dù đám cưới của tôi không quá hoành tráng, nhưng đầy đủ mọi lễ nghi, hai bên gia đình tổ chức linh đình, vui tươi với sự tham gia chúc phúc của đông đảo họ hàng, đồng nghiệp, bạn bè. Sau khi cưới, tôi về ở nhà chồng, bước vào cuộc sống hôn nhân mà tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế sống nơi nhà chồng.
Nhưng đời không giống như mơ, tôi hụt hẫng nhận ra thân phận của mình ở nhà chồng không được coi trọng. Chỉ vài ngày thôi là tôi thấy có sự khác biệt rồi, tôi không khác gì người giúp việc trong nhà. Cả nhà chồng chờ đợi dâu mới về nhà, không phải để yêu thương mà để có người để làm tất cả mọi thứ việc nhà, những việc mà họ không muốn làm từ lâu.
Vậy nên, tôi cứ phải đầu tắt mặt tối phục tùng cả nhà, nhưng chẳng làm ai hài lòng. Hết mẹ chồng, chị chồng rồi đến em chồng tìm cách né tránh việc nhà, để mình tôi làm. Còn chồng, chỉ được thời gian đầu là thực sự quan tâm, rồi cũng dần dần bộc lộ sự lười nhác, vô tâm. Khi yêu hết lòng bao nhiêu, lấy về rồi lại thể hiện nhiều tính xấu bấy nhiêu.
Chồng tôi còn giở thói gia trưởng, bắt ép vợ phải tuân thủ không được cãi lời. Ra ngoài thì vui vẻ, văn hoa, về nhà thì khó chịu, không vừa lòng là thể hiện thái độ bực tức. Chồng đã vậy, mẹ chồng còn vào hùa, kích bác con trai phải "rắn" để "trị" vợ, không là vợ hư hỏng, lười nhác.
Mang tiếng là ở nhà chồng đông người mà lúc sinh con tôi cũng phải gạt nước mắt ôm con về nhà bố mẹ đẻ, chứ không một mình tôi không thể chăm con. Mẹ chồng thì bảo thủ, cổ hủ không cho tôi nuôi con theo phương pháp hiện đại. Còn em chồng thì lười nhác, nhờ vả việc gì đó là cằn nhằn, tôi toàn phải hứa cho cái này, cái kia thì mới chịu làm.
Ở nhà chăm con tôi căng thẳng, khổ sở vì chồng đi biền biệt, về nhà là mở mồm ra thúc ép tôi vay tiền bên ngoại để đưa anh ta ăn tiêu. Tiền tôi đưa cho, anh ta chơi cờ bạc, nướng vào nhậu nhẹt với đám bạn xấu. Bất đắc dĩ tôi mới phải cho con về nhà ngoại, nhưng nào có được yên, mẹ chồng thường xuyên gọi điện bắt mang con về.
Mấy tháng ở nhà bố mẹ đẻ, tôi tăng cân, thoải mái, con tôi bụ bẫm hẳn ra. Đang yên đang lành thì tôi nhận được tin sốc, một người thân báo tin tôi phải về gấp vì họ trông thấy chồng tôi có bồ, nên báo tin tôi về giữ chồng. Đành phải đưa con về nhà chồng mặc dù không muốn quay lại đó.
Trái ngược với lúc gọi điện thúc giục tôi đưa con về, khi tôi về thì mẹ chồng lại tỏ ra bực tức: "Tưởng ở luôn nhà ngoại. Thích thì ở luôn bên đó đi, ông bà ngoại chăm cháu là nhất rồi còn gì. Tôi cũng không gọi điện bảo về nữa đâu". Chồng tôi thì dửng dưng, không thiết tha gì vợ con, cứ đi tối ngày, tôi biết chồng có bồ mà không làm gì được. Nhẫn nhịn để tìm chứng cứ, cho anh ta hết chối cãi.
Đúng là chồng tôi có người khác, tôi không khó để có được chứng cứ chồng dẫn bồ đi ăn, đi chơi và đi nhà nghỉ với nhau nữa. Tôi đau khổ, nhưng ngạc nhiên hơn là mẹ chồng vẫn bênh chằm chặp con trai, còn phũ phàng nói với tôi: "Đàn ông năm thê bảy thiếp cũng là chuyện thường, ai bảo lấy người đẹp trai, tài giỏi, đào hoa là phải rồi. Chịu được thì chịu, không thì có nước chia tay thôi".
Trước bằng chứng tôi đưa ra, chồng không còn chối cãi mà thẳng thừng thách thức ly hôn. Tôi còn được biết, ả bồ của chồng tôi còn có liên quan đến mẹ chồng tôi, chính bà biết rõ chồng tôi tán tỉnh, thích cô ta nhưng không ngăn cản, còn vun vén, bao che cho con trai ngoại tình.
Tôi thực sự rất buồn và thất vọng, không biết phải làm gì lúc này. Tôi có nên bế con về nhà ngoại để tập trung nuôi con rồi tính sau, hay là ở lại nhà chồng tìm cách giữ chồng? Hãy cho tôi lời khuyên!