Bị bố chồng có ác cảm, con dâu âm thầm tìm hiểu rồi choáng váng trước lý do thật sự
Thấy bố chồng luôn ghét mình, tôi tìm hiểu thì bất ngờ trước lý do xuất phát từ hồi còn chưa cưới.
Tôi năm nay 30 tuổi, tôi kết hôn được tròn 5 năm. Trước khi kết hôn, tôi và bạn trai cùng có hẹn ước sau này sẽ chung sống hạnh phúc và sẽ ra ở riêng. Nhưng mọi việc lại không được như ý, tôi gặp khá nhiều trở ngại khi tiến tới hôn nhân. Bố mẹ chồng tôi lúc đó đã không ủng hộ, cuối cùng tôi buộc phải tuân thủ điều kiện được đưa ra để mới có thể kết hôn. Một trong những điều kiện đó là phải ở lại nhà chồng.
Thú thực tôi buồn, nản lòng không còn màng tới chuyện cưới xin. Nhưng được bạn trai nịnh nọt, cam kết sau này có điều kiện sẽ mua nhà ra ngoài ở riêng… Tôi tạm chấp nhận, vì nghĩ kỹ đúng là cưới xong ra ngoài ở riêng trong khi điều kiện chưa có. Cả hai lương không cao, sẽ rất khó khăn và thiếu kinh nghiệm trong hôn nhân.
Về nhà chồng, tôi như sống trong một thế giới khác hoàn toàn so với trước đây. Hồi còn ở nhà, tôi được bố mẹ đẻ chiều chuộng, không bắt ép làm gì, chỉ làm những việc lặt vặt như rửa bát, quét nhà, lau nhà… Nhưng giờ đây, khi đã đi làm dâu lại phải làm tất cả mọi thứ nơi nhà chồng, không thiếu việc gì là không đến tay tôi.
Trong khi mẹ chồng, bố chồng lại rất hay để ý. Ngay cả quét nhà, bố chồng cũng kè kè ở gần để chỉ chỗ này có rác, chỗ kia còn bụi. Còn mẹ chồng xét nép chuyện nấu nướng, không lúc nào tỏ ra hài lòng với những gì con dâu đã làm. Tôi biết mình còn trẻ, còn vụng về và nhiều thứ chưa biết, nhưng về nấu nướng đâu có đến mức tệ đến mức mẹ chồng chê đủ đường như vậy.
Trong nhà chồng, người khiến tôi nơm nớp lo sợ đó là bố chồng. Ông í rất ít nói, nhưng hễ nói gì là đầy tính đả kích sâu cay, khen đấy nhưng lại là chê bai thậm tệ. Nhất là mỗi lần có khách tới nhà chơi, bố chồng lại có màn "khen đểu" con dâu: "Nhà tôi thật có phúc, có được con dâu quý hóa. Xinh đẹp hơn cả hoa hậu, tiểu thư con nhà đại gia".
Cứ phải ngậm đắng nuốt cay như vậy suốt mấy năm trời, nhiều khi tủi thân, chỉ lén khóc một mình. Mơ về hồi sống cùng bố mẹ, sao mà tự do, được yêu thương nhiều đến vậy. Giờ thì thức khuya, dậy sớm, làm không nghỉ ngơi ngày nào, mà vẫn nhận lại những lời cay nghiệt của mẹ chồng và bố chồng. Những dịp được về nhà ngoại, tôi sung sướng, thoải mái chẳng khác nào đi du lịch.
Tôi cứ mãi thắc mắc, cho đến khi tự mình âm thầm tìm hiểu lý do vì sao mà bố chồng lại luôn ác cảm với mình thì bất ngờ trước sự thật. Tôi mất lòng bố chồng không chỉ chuyện gia cảnh, mà là khi tới nhà tôi để bàn chuyện cưới xin. Bố chồng tôi có đề cập đến chuyện hai gia đình cho hồi môn cho các con.
Bố chồng tôi nói rằng sau khi cưới, nhà chồng cho về ở cùng, không phải lo ăn, ở. Còn bên nhà gái cố gắng sắp xếp tiền cho vợ chồng tôi có vốn làm ăn. Trong lễ cưới, bố mẹ tôi có cho 2 cây vàng, số tiền cố gắng lắm mới thu xếp được từng đó. Nhưng bố chồng tôi coi đó là ít, không như kỳ vọng, nên ông tỏ ra ghét bỏ con dâu từ lúc đó.
Khi tôi về nhà chồng, bố mẹ chồng đã thu hết số tiền, vàng hồi môn và nói rằng trước mắt dùng để bù đắp cho khoản tiền chi trả đám cưới tốn kém. Sau này nếu vợ chồng tôi ra ngoài ở riêng, bố mẹ chồng sẽ đưa trả sau. Biết được lý do bố chồng ghét bỏ mình chỉ vì chuyện tiền bạc hồi môn, cũng như coi thường nhà tôi không tương xứng thông gia, tôi buồn và thất vọng lắm.
Bây giờ tôi ngày đêm khao khát được ra ngoài ở riêng, dẫu có đi ở thuê hay có một căn nhà nhỏ cũng được. Tôi phải làm gì để được bố mẹ chồng yêu thương, tôn trọng? Tôi có nên rủ chồng ra ngoài ở riêng không?